CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
 phan 7

 Nàng cảm thấy mình từ từ trở nên kỳ quái, mới đầu, nàng chỉ vì vội vàng khuất phục hắn, mặc dù không ghét hắn ôm nhưng cũng không phải thật lòng tình nguyện, nhưng gần đây nàng càng ngày càng muốn nương nhờ vào trong ngực của hắn không rời, chỉ là lẳng lặng tựa sát mà không cần làm gì cũng được.

Ung Diễm hoạt động dưới tư thế, làm mình có thể dễ dàng tựa vào hắn hơn. Nàng bị bệnh rồi sao? Nàng luôn cảm thấy mình giống như bị bệnh, một loại bệnh không có hắn là không được………

Chương thứ sáu: 6.3

Ngay vào lúc này nàng vẫn không hiểu rõ tâm tình của mình, mẫu hậu nàng cầm lấy một phong thiệp đến trước Dưỡng Tâm Điện gặp nàng, nói nhà mẫu hậu nàng có một cô nương xinh đẹp động lòng người tên là Thủy Linh, so với Ung Diễm lại trưởng thành hơn nửa tuổi, xem như là biểu tỷ của nàng. Hai tháng trước, phụ thân của biểu tỷ mới làm chức quan ngũ phẩm, nghĩ thầm muốn mình được tăng thêm mấy bậc quyền lực, không còn cách nào nữa liền quyết định muốn thăng chức.

Cho nên hắn đặc biệt vào cung cầu xin Hoàng thái hậu, muốn đem nữ nhi của mình hiến tặng cho hoàng đế, chỉ là ngại vì lệnh ban của Nhiếp Chính Vương, trong hai năm không để hoàng đế kết hôn, hắn nghĩ xin Hoàng thái hậu khai ân vượt qua vòng pháp luật, để cho nữ nhi của hắn được vào cung.

Nhưng trong Hoàng thái hậu đã tính toán là không thể làm như thế, trong lòng bà cũng hiểu rõ hoàng đế bây giờ căn bản là nữ nhi, Nhiếp Chính Vương muốn các đại thần không đề cập đến chuyện tuyển tú nữ vào hậu cung, trên thực tế là tiện lợi cho mẹ con của bà, trong lòng bà cũng muốn ở trong cung có thể bình an vô sự, phải nể trọng thế lực của Nhiếp Chính Vương, nếu như có thể cùng hắn làm thân gia, dĩ nhiên chuyện tình không phải càng tốt hơn rồi sao!

“Chỉ hôn?”

Ung Diễm không nghĩ tới, mẫu thân vẫn núp ở trong Thanh Ninh Cung hưởng thụ vinh hoa phú quý, giờ lại tới tìm nàng, càng không nghĩ tới lại đi thẳng vào vấn đề, muốn nàng thay Bát Hoàng Thúc chỉ hôn!

“Đúng rồi! Ngươi bây giờ là hoàng đế, thay thần tử chỉ hôn không phải là chuyện kinh thiên động địa gì?” Hoàng thái hậu nhún vai một cái, bộ dáng không có gì đáng ngại.

Ông trời ơi! Ung Diễm thật muốn nói cho mẫu hậu nàng biết, chuyện không đơn giảng như trong tưởng tượng của nàng, thật là to! Nàng hạ bút, ngồi ở trước bàn trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng nói: “Hoàng thúc không phải thần tử.”

“Ngươi là hoàng đế, đương nhiên hắn là thần tử!”

Ung Diễm cười khổ, không có Bát Hoàng Thúc, lấy đâu ra cái hoàng đế giả là này đây? ! “Mẫu hậu, ai cũng có thể, chỉ có chuyện của Bát Hoàng Thúc….. Ta không làm được.”

“Nói thế nào ngươi cũng là hoàng đế, Ung Diễm, ngươi hãy nghĩ biện pháp đi! Nếu như có thể dựa vào việc kết thân với Nhiếp Chính Vương đem đến bên chúng ta. Sau này chúng ta sẽ làm việc dễ dàng hơn nhiều!” Hoàng thái hậu cố gắng dụ dỗ nữ nhi, đối với Ung Diễm không có liên hệ máu mủ, thái độ của nàng vẫn luôn rất lạnh nhạt, chỉ là thỉnh thoảng muốn nàng đồng ý một chút yêu cầu quá đáng cũng phải ăn nói rất khép nép, giống như lúc trước muốn nàng giả trang thành bé trai đi vào hoàng cung, cũng là dùng chiêu giống nhau.

“Hắn sẽ giận………”

“Giận ư? Nhiếp Chính Vương tại sao phải tức giận? Nhìn biểu tỷ của ngươi xinh đẹp như thế kia, biết bao nhiêu nam nhân đều chờ nàng chú ý, coi như Nhiếp Chính Vương có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là nam nhân, làm sao có thể không yêu chứ?”

Ung Diễm cắn môi mềm, chậm rãi lắc đầu, “Hắn không giống….. Bát Hoàng Thúc và các nam nhân khác đều không giống nhau, mẫu hậu, xin người tin ta, Bát Hoàng THúc tuyệt đối không phải hạng người hời hợt bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không cao hứng khi nhìn thấy có người tham dự vào cuộc sống của hắn, thậm chí cả việc lấy vợ của hắn, hắn có suy nghĩ riêng của mình, không ai có thể chi phối lấy cuộc đời của hắn, không có ai!”

“Nói cho cùng, người cũng không muốn?”

“Không phải ta không muốn, mà là_____”

“Ngươi không hề không muốn, vậy thì mời hạ chỉ đi!”

“Chuyện này…… Không thể trì hoãn một chút sao? Để ta xin phép ý của hoàng thúc……..”

“Xin phép? Cần gì xin phép? Đây là chuyện vui, ước gì có thể mau một chút, làm sao có thể cứ trì hoãn chứ? Xin nhanh hạ thánh chỉ tứ hôn lên một chút, chúng ta sẽ xử lý xong sự tình này cho thỏa đáng!”

“Không…….” Nghĩ đến Bát Hoàng Thúc của nàng thuộc về một nữ nhân khác, không hề sủng ái nàng nữa, trong lòng Ung Diễm nổi lên tia đau đớn.

“Hoàng thượng không muốn đồng ý hôn sự này ư?” Đột nhiên giọng Hoàng Thái hậu trở nên lạnh lùng.

Đúng vậy! Nàng quả thật một chút cũng không muốn đồng ý! Trong lòng Ung Diễm lớn tiếng hô hào 1000 lần, một vạn lần không muốn!

Người nên gả cho Lôi Đỉnh phải là nàng! Là nàng mới đúng!

“Chẳng lẽ ngươi đã thích Nhiếp Chính Vương rồi sao?” Điều phỏng đoán này không có căn cứ, dù sao nàng cũng là ‘Hoàng đế’

“Ta…….” Chẳng lẽ không được sao? Trong lòng Ung Diễm lớn tiếng hô hào, chẳng lẽ nàng thích Bát Hoàng Thúc không được sao? Ngoại trừ thân phận hoàng đế, nàng cũng là một cô gái mà!

Thật ra thì nàng vẫn thật sự muốn quang minh chính đại, ở trước mặt mọi người nhào vào trong lồng ngực rộng lớn của hắn, nàng uất ức nũng nịu tố cáo hắn, để cho hắn thay nàng bất bình. Nếu như nàng vui vẻ, cũng có thể thẳng thắng dựa vào trong khủy tay của hắn, làm mặt dày cứ bám lấy hắn không buông, nhất định bất đắc dĩ hắn sẽ cứ dùng ánh mắt trừng nàng, nhưng mà tuyệt đối sẽ không trách mắng khi nàng cứ lệ thuộc vào hắn.

Nhưng không thể được! Nàng là hoàng đế, từ xưa đến nay, có hoàng đế nào lại nương nhờ vào trong ngực của thần tử của mình mà không chịu rời đi, có hoàng đế nào cứ động một chút là ôm chặt lấy thần tử chứ? Chỉ sợ là không có thôi!

Nàng sợ….. Sợ nàng dần dần không thể khống chế được mình…….

Vào giờ phút này, cuối cùng nàng cũng có thể hiểu rõ tâm tình của mình….. Nàng yêu Lôi Đỉnh, nhất thời xảy ra xung đột trong mối quan hệ, cuối cùng nàng cũng chỉ có thể dựa vào nam nhân duy nhất này ở trong cung, nàng yêu hắn! Lần đầu tiên trong đời, nàng may mắn sống khi làm một cô gái, nhưng cũng là lần đầu tiên nàng bắt đầu hối hận khi đồng ý mẫu hậu làm nữ giả nam trong vào trong cung.

Thừa dịp bây giờ vẫn còn kịp……….

“Được, ta đồng ý thỉnh cầu của mẫu hậu, quả thực Bát Hoàn Thúc cũng nên cưới phi rồi, nếu như hắn có một vương phi, có lẽ…..”

Có lẽ nàng có thể nhắc nhỏ mình phải có lý trí, thừa dịp bây giờ còn kịp, thừa dịp nàng không có quá yêu hắn, thừa dịp nàng còn có thể nhường hắn cho nữ nhân khác, thay hắn quyết định gả đi là tốt nhất….
Ung Diễm cắn môi không nói nữa, nàng cố gắng giữ chặt nước mắt, nhấc bút lên vào thánh chỉ mà mẫu hậu đã chuẩn bị sẵn, nói ra cũng có thể rất buồn cười, ngay cả cách phán quyết cũng đều do tự Bát Hoàng Thúc dạy cho nàng!

Mục đích đã đạt thành, Hoàng thái hậu hài lòng rời đi, Ung Diễm vô lực dựa vào tựa trên ghế, dòng lệ nóng không ngừng cuồn cuộn chảy xuống, nghĩ thầm hắn có tức giận không? Nàng có thể đoán được vẻ mặt thịnh nộ của hắn, nhưng vì đều tốt cho hai người bọn họ, nàng không thể không làm như vậy……….

Chương thứ bảy: 7.1

Giấu trong lòng vạn lời muốn nói.

Chỉ muốn người kia biết có một nổi nhớ thương.

Vứt bỏ nổi niềm trong lòng để đôi bên có thể nương tựa vào nhau không?

Hôm sau lâm triều, biên quan đưa tin khẩn cấp báo về, nói quốc vương Bắc quốc đang tụ tập các quốc gia lân cận, suất lĩnh 30 vạn binh mã xâm nhập Trung Nguyên, tin tức này vừa truyền đến kinh thành, đưa ra một tin xôn xao không nhỏ, sợ Bắc quốc tiến công vào Trung Nguyên sẽ gây ra đại họa.

Lôi Đỉnh đối với tình hình quân sự cũng không lấy làm hoảng loạn, đối với Ung Diễm và các đại thần lấy làm kinh hoảng, hắn bình tĩnh đến khác thường, nhìn thấy quân tình báo dâng trinh lên đại điện, hắn giương môi cười khẽ một tiếng.

“Thật là thú vị, bổn vương cũng muốn xem bọn họ có bao nhiêu bản lãnh.”

“Bát Hoàng Thúc, có nên lập tức phái viện binh để tăng viện hay không……” Ung Diễm nhỏ giọng hỏi.

Hắn chậm rãi lắc tay, thần thái tự tin lại còn rất ung dung, “Ngươi đừng lo lắng, Bắc quốc vẫn luôn có dã tâm muốn xâm lược Trung Nguyên, một mặt bởi vì quốc thổ cằn cỗi của bọn họ, khiến bọn họ muốn lấy đồng cỏ và nguồn nước tươi tốt của lãnh thổ Trung Nguyên, chỉ là, sớm muộn gì bọn họ cũng chết khô trong nhiều năm kế, dân chúng lầm than, mới có thể kết hợp các quốc gia khác cùng tiên công Trung Nguyên, 30 vạn đại quân nghe qua rất đáng sợ, thật ra thì cũng chỉ có một đám người ô hợp, cứ để cho ta suy nghĩ lại một chút! Cuộc chiến này phải phái vị tướng quân nào đi ra ngoài đây.”

“Ừ.” Ung Diễm gật đầu đồng ý, Bát Hoàng Thúc của nàng quả nhiên tâm tư kín đáo, hắn giống như nam nhân bất phàm rất là lợi hại, ai mà không sinh lòng hâm mộ chứ? Nàng chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, “Bát Hoàng Thúc, trẫm có một việc muốn nói với ngươi.”

Trong lòng Lôi Đỉnh cảm thấy kỳ quái, cho tới nay chuyện tình giữa bọn họ luôn là lén lút thương lượng, tại sao hôm nay nàng đột nhiên mở miệng nói với hắn ở trong triều đình chứ? “Ngươi nói đi!”

“Trẫm muốn……. Thay Bát Hoàng Thúc chỉ hôn, ý chỉ đã ban xuống, ứng cử viên đàn gái là do hoàng thái hậu chọn định, nghe nói vị thiên kim kia dáng dấp thập phần xinh đẹp, nói vậy rất xứng lứa vừa đôi với Bát Hoàng Thúc.” Nàng lấy hết dũng khí nói ra hết lời muốn nói, chỉ sợ hơi dừng lại liền không dám nói tiếp nữa.

Nghe vậy mọi người đều khiếp sợ, còn ánh mắt Lôi Đỉnh lại hạ trầm xuống, lộ ra tia thịnh nộ đầy lo lắng, “Rút đạo ý chỉ này về, trước mắt bổn vương không tính thành thần.”

“Không.” Giọng hắn lạnh nhạt nghe được trái tim nàng đang căng thẳng, nàng nắm đầu ngón tay, trong lòng bàn tay cảm giác không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.

“Rút ý chỉ của ngươi về. Hoàng đế, bổn vương muốn nữ nhân không cần để người khác quyết định!” Hắn đột nhiên đứng dậy trước mặt nàng, đưa bàn tay hung hăng bắt lấy cổ tay trăng mảnh khảnh của nàng, cô nàng này….. Không phải khinh người quá đáng sao!

Ung Diễm chưa từng nhìn thấy bộ dáng tức giận của hắn như thế, nhất định nàng phải dùng sức mới có thể làm cho mình nhịn được mà không phát run lên, “Không, tâm ý của trẫm đã quyết, hôn lễ đẽ được tổ chức vào ba tháng sau.”

“Chẳng lẽ, ngươi không sợ ta tức giận sao?” Hắn hạ trầm giọng nghe thấy cực kỳ lạnh giá, “Thu hồi lại ý chỉ của ngươi, lập tức thu hồi!”

“Là tự mình hoàng thúc dạy trẫm, trẫm là thiên hạ chí tôn, không cần đối với bất kỳ người nào cũng sợ hãi, cúi đầu xưng thần, đã quyết định chuyện này thì không thể thay đổi.” Trong nháy mắt, Ung Diễm cho rằng cổ tay của mình sẽ bị hắn bẻ gãy, nàng nâng mi lên vặn chặt mà trong lòng đau khổ, không để cho mình kêu lên đau đớn.

“Tha thứ cho bổn vương không thể làm theo được.” Lôi Đỉnh đau lòng đến cực độ, sao nàng có thể đối xử với hắn như vậy? Sao nàng có thể dùng thủ đoạn này để trả thù hắn đã bỏ đi sao?

“Quân Vô Hí Ngôn, hoàng thúc ngươi chỉ có thể làm theo.” Nàng cũng không muốn làm như vậy với hắn….. Nhưng bọn họ không thể mắc thêm lỗi lầm nữa, tuyệt đối không thể!

“Căn bản, ngươi cố ý muốn đối đầu với bổn vương sao?”

“Tiểu chất không dám.”

“Được, xem như ngươi ngoan cố!” Hắn hất tay nàng ra, xoay người phẩy tay áo bỏ đi, hoàn toàn không để ý nơi này là triều đình, còn nàng chính là hoàng đế chí cao vô thượng.

“Nhiếp Chính Vương?” Thấy thế, các đại thần thất thanh sợ hãi gọi.

“Bát Hoàng Thúc!” Ung Diễm lên tiếng gọi hắn liền dừng lại, không ngờ tới hắn cứ phẫn nhiên rời đi.

“Chớ gọi ta là, Bổn vương không chịu nổi!”Lôi Đỉnh lạnh lùng rời đi sau khi nói những lời này xong, cũng không quay đầu lại cứ sải bước đi ra khỏi cửa điện.

“Bát Hoàng Thúc___” Nàng hoảng hốt đứng lên, giọng khàn khàn lần nữa gọi, vẻ mặt bất lực như một tiểu cẩu bị hắn vứt bỏ.

Hắn tuyệt tình bỏ đi như vậy, giống như cảm thấy căm thù nàng đến tận xương tủy, nhìn theo bóng lưng lạnh lùng rời đi của hắn, trong lòng nàng đau như cắt!

Lúc này các đại thần đều khiếp sợ, nhưng nước mắt Ung Diễm càng làm bọn họ kinh ngạc, các đại thần kinh ngạc nhìn chằm chằm, từng giọng nước mắt trong suốt óng ánh chảy xuống hai gò má của nàng, một ngày lâm triều này, kết thúc với tiếng khóc khẽ của nàng………
Chương thứ bảy: 7.2 (H)

Đêm xuống, ánh trăng bạc treo lơ lửng ở chân trời, đã gần thu, trong không khí mùa thu gần như lạnh lẽo, cũng không biết vì gió mát đánh vào song cửa sổ, làm cho Ung Diễm không thể ngủ được.

Không…. Trong lòng nàng hiểu rõ không phải mình không ngủ được là tiếng gõ của song cửa sổ, mà là vì hôm nay lâm triều, nàng đã làm cho Bát Hoàng Thúc giận dữ bỏ đi. Sau khi nàng đã dùng trăm phương ngàn kế, nhưng vẫn không thể bỏ mặc chuyện của hắn, làm cho tâm tư nàng cứ hoảng loạn mãi!

Lòng của nàng, không ngừng chết lặng theo thời gian, nếu như hắn thật sự độc ác với nàng, thậm chí phái binh bao vây hoàng cung ép nàng rút ý chỉ về, có lẽ đã làm cho nàng cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng hắn không có làm, cả ngày nhốt trong phủ Nhiếp Chính Vương, bất luận kẻ nào cũng không thể gặp hắn, ai cũng không được vào trong!

Chiêng gõ qua canh ba, nàng vẫn không thể nào ngủ được…… Ung Diễm khẽ thở dài, mở hai mắt ra, không ngờ lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ở bên ngoài mành, nàng vội vàng đứng dậy, vén màn che lên hô: “Bát Hoàng Thúc! Ngươi tới từ khi nào vậy?”

“Ngươi thật sự quan tâm sao?” Giọng hắn hạ trầm đến cực điểm, “Ngươi thật sự độc ác như vậy sao, muốn đem ta đưa cho nữ nhân khác sao?”

“Ta……” Hắn ép hỏi nàng, làm nàng không phản bác được.

“Trơ mắt nhìn ta cưới nữ nhân khác, chẳng lẽ ngươi thật sự không có chút cảm giác gì sao?” Giọng điệu chất vấn đầy nghiêm khắc của hắn, bắt lấy cỏ mảnh khảnh của nàng.

“Không…….” Nàng cảm thấy rất khó thở, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết liền trở nên đỏ bừng.

“Thu hồi chỉ thị của ngươi, đừng ép ta làm phản.”

“Ta không muốn ép ngươi, chỉ là ta không thể…… Đạo ý chỉ nàng không thể lấy trở về, Bát Hoàng Thúc, ta là hoàng đế, ngươi là Nhiếp Chính Vương, căn bản chúng ta không thể ở cùng nhau được! Cuối cùng ngươi vẫn phải kết hôn, ngươi phải cưới một nữ nhân mới đúng…….”

“Ngươi cũng là nữ nhân!” Hắn đột nhiên hạ con ngươi lại, “Chỉ cần ta nói cho thiên hạ biết sự thật này, có thể danh chánh ngôn thuận cưới ngươi rồi.”

“Ngươi muốn bức tử ta chết sao?” nàng khóc thương tâm, kêu gào lên tiếng, “Ta là hoàng đế, sao có thể là nữ nhân chứ? Ngươi biết rõ mà, sao còn muốn ép ta chứ?”

“Ta không ép ngươi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm ép ta sao?” Nhìn nước mắt của nàng, hắn không khỏi nguyền rủa một tiếng, tức giận buông tay ra, bỏ nàng ở trên giường.

“Ta……..” Nàng nhất thời không phản bác được, rưng rưng nước mắt nhìn hắn sững sờ.

“Cái nha đầu này, ta đối với ngươi chưa đủ tốt sao? Còn chưa đủ hay sao? Ta vì ngươi bình định, vì ngươi diệt trừ sâu hoạn, dạy ngươi nhiếp chính, dạy ngươi thi từ cưởi ngựa, còn để cho ngươi…… Đáng chết! Ta tự nhận đã vì ngươi làm ra sự đến việc này, vẫn không hề tiết lộ ra! Vậy thì tại sao ngươi? Sao muốn bức ta chứ? Tại sao chứ?” Hắn trầm giọng oai nghi nói, vô cùng đau đớn hỏi.

“Ta không có!” Nàng khóc đến đau lòng, “Ta không có……”

“Ngươi muốn làm như vậy!” Hắn hung hăng cắt ngang lời giải thích của nàng, bàn tay vô tình níu lấy sợi tóc mềm mại nhỏ nhắn của nàng, nheo lại ánh mắt đen lạnh lùng, “Ngươi nợ ta quá nhiều, một chút ngươi cũng không hiểu mà biết quý trọng, vậy hãy để cho ta thu hồi lại từ trên người ngươi từng món!”

“Thu hồi? Không được….”

Nàng lấy làm kinh hãi, không hiểu hàm ý ẩn sâu trong lời nói của hắn, là nàng nghĩ ra hình dạng kia sao? Hắn muốn cùng nàng Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt, muốn thu hồi tất cả của nàng trở về sao?!

Hắn cưỡng ép nàng ở trên giường, cúi đầu hôn lên môi nàng, trừng phạt theo kiểu cưỡng mạnh hôn nàng thật dữ dội, bàn tay níu lấy xiêm áo mỏng manh của nàng, chớp mắt tất cả đều xé thành từng mảnh nhỏ, hắn kéo lấy mái tóc nhỏ mềm mại của nàng, cố ý hôn cho nàng đau, ngón tay dài tà ý chơi đùa trẻ nhỏ của nàng, không ngừng lưu lại trên thân thể trắng như tuyết những vết đỏ, ngay cả Hoa Đô sâu trong phần riêng tư cũng chạy không khỏi tính bạo ngược của hắn.

Đau…..

Hắn đã từng ôm cô không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa có lần nào giống như bây giờ cố ý làm cho nàng đau! Ung Diễm cảm giác ngón tai dài của hắn cứ kiền sáp vào hoa kính của nàng không ngừng, nàng không thể chịu được cơn đau rát kia, đau đớn trong ngực hắn giãy giụa.

“A…….” Đột nhiên dục hỏa dâng cao trong hắn vẫn cứ y cũ kiền sáp lấy nàng, cảm giác đau đớn làm nàng trợn to đôi mắt, ưỡn người, ngay cả kêu cũng không thể lên tiếng.

Nàng ứa nước mắt, khi thấy trong đáy mắt không có chút tia dịu dàng, mỗi lần hắn Luật Động, đều làm cho đau đớn hành hạ!

“Bát Hoàng Thúc…….” Nàng kêu gào, cảm giác cơ thể mình dường như phát hỏa, trong mỗi một tấc ở trong người này đều phát ra gào thét.

Hắn làm như không thấy nàng đau khổ, giống như cố ý trừng trị nàng, dùng dục hỏa không ngừng xỏ xuyên qua hẹp nhỏ của nàng, Ung Diễm không ngừng đau đớn, cảm giác như mình đang bị hắn hủy diệt, cảm giác đau đớn nóng rực không ngừng truyền chỗ sâu đến nàng.

“A………”

Nàng đau đến bất tỉnh, liền ngất ngay trước mặt, cuối cùng cũng biết lúc trước mình được hắn yêu thương đến cỡ nào, cũng biết mình đã chọc giận hắn đến cỡ nào!

Không biết có phải hắn còn nghĩ lại chút tình, nàng dần dần cảm thấy không còn đau nữa, môi của hắn hôn lên môi nhỏ của nàng dịu dàng, động tác không còn thô bạo nữa, nhưng cũng không giống cảm giác thương tiếc trong trí nhớ của nàng.

Hắn đau khổ liền gầm nhẹ, giống như một dã thú bị thương, sau khi đau khổ một lúc, bàn tay đè lên mông nhỏ của nàng, để cho vật sâu của mình có thể vùi sâu vào trong hoa tâm mềm mại của nàng, phái nam cao lớn liền rung động một hồi lâu, bắn ra một lượng dục hỏa trong suốt nồng nặc vào trong cơ thể nàng…….

Qua thật lâu, Ung Diễm vẫn không cách nào hồi hồn lại, thân thể mềm mại nằm liệt ở trên giường, một hồi lâu không thể đứng dậy, thế nhưng hắn lại mặc quan y vào người, ngoái đầu nhìn nàng lạnh lùng, giống như đã tuyệt tình với nàng rồi, phất tay áo muốn rời đi.

“Bát Hoàng Thúc, đừng đi……”

Ung Diễm vội vàng đứng dậy níu lấy ống tay áo của hắn, nàng ngấn lệ nhìn hắn. Dường như có nhiều lời muốn nói với hắn, không muốn chó hắn đi, trong lòng nàng có một dự cảm bất thường, nếu như hắn rời đi như vậy, sợ sẽ không bao giờ trở lại nữa!

“Là ngươi ép ta.” Hắn lạnh lùng nói.

“Không……. Đừng đi……..” Nàng kéo ống tay áo của hắn không buông, như đứa trẻ vô dụng mà bậc khóc, “Đừng đi, Bát Hoàng Thúc, tha thứ cho Ung Diễm không hiểu chuyện, ngươi không cần phải đi có được không? Ta không muốn ngươi đi……”

Hắn không nói lời nào, ánh mắt ưu buồn nheo lại nhìn nàng, đối với nổi thống khổ và cầu khẩn của nàng làm như không nghe thấy, giơ tay lên không chút lưu tình tránh đi sự ràng buộc của nàng, bóng dáng cao lớn lạnh lùng quay đầu đi……

Chương thứ tám: 8.1

Hôm sau, Nhiếp Chính Vương không có vào triều sớm, cái đại thần giống như Quần Long Vô Thủ, lòng dạ mọi người cứ rối bời. Mặc dù nàng cũng ổn định được cục diện, cuối cùng vẫn cứ làm qua loa, giải tán cuộc thượng triều để chờ lệnh, nàng muốn thánh chỉ về, không muốn cưỡng ép thay Nhiếp Chính Vương ban hôn.

Xem ra sắc mặt mọi người đều rất nặng nề, dường như khiển trách nàng không việc lại đi sanh sự, nhưng tâm tình nàng sao có thể dễ chịu hơn được chứ?

Hắn tức giận! Hắn thật không cần nàng!

“Nghe được tin rồi sao? Tình Nhi, ngươi mau nói cho ta biết, Bát Hoàng Thúc đang ở nơi nào?” Vừa thấy Tình Nhi bước vào Ngự Thư Phòng, Ung Diễm vội vàng bổ nhào về phía trước, thấy nàng cứ không ngừng hỏi liên tục.

“Hoàng thượng…… Nghe nói Nhiếp Chính Vương không có ở trong kinh thành rồi.” Tình Nhi ngập ngừng trả lời.
Phan gt
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Swatch Watches